Quang Hải và đồng đội đang tràn đầy cơ hội tiến sâu ở ASEAN Cup. Ảnh: Bảo Ngọc. |
Cũng bởi Indonesia chẳng còn mặn mà, tuyển Việt Nam mới được gặp một đối thủ như vậy tại Việt Trì. Ngoại trừ đội trưởng Asnawi Mangkualam (25 tuổi) và ngôi sao ném biên Pratama Arhan (22 tuổi), toàn bộ đội hình Indonesia đều thuộc lứa U21. Hầu hết đang trải qua giải đấu đầu tiên, kinh nghiệm non nớt cả tại cấp CLB lẫn đội tuyển. Ông Shin Tae-yong nói luôn là lứa này chỉ đang chuẩn bị cho SEA Games năm tới, nhiều người còn đủ tuổi cho cả kỳ đại hội 2027 tại Malaysia.
Chiến thắng của tuyển Việt Nam trước các đàn em vì thế là dễ hiểu, thậm chí bắt buộc.
So với hai ông lớn cùng khu vực, đội bóng của HLV Kim Sang-sik rõ ràng có động lực mạnh mẽ hơn hẳn tại sân chơi khu vực. Thất bại trước đó tại vòng loại World Cup 2026, việc vòng loại Asian Cup 2027 chỉ khởi tranh từ năm sau khiến tuyển Việt Nam còn đúng một sự kiện lớn để trông ngóng trong năm 2024 là ASEAN Cup.
Giải đấu diễn ra trong bối cảnh đội tuyển liên tiếp thất bại hồi giữa năm còn niềm tin nơi người hâm mộ xuống rất thấp. Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) và ông Kim cần có những chiến thắng để cởi bỏ áp lực đang đè nặng nhiều tháng qua.
Trong nhóm tam đại gia Đông Nam Á, Việt Nam là đội chuẩn bị kỹ hơn cả. Danh sách sơ bộ của ông Kim lên tới hơn 50 người. Ông đã kiểm tra mọi tên tuổi có thể, thậm chí tính tới phương án gọi những cầu thủ Hạng Nhất như Công Phượng hay nhóm Phù Đổng Ninh Bình. Tuyển Việt Nam cũng sốt sắng triệu tập Nguyễn Xuân Son, chấp nhận hy sinh 3 trận đầu vòng bảng để có quyền sử dụng anh từ lượt thứ 4.
Thái Lan vẫn được xem là đội mạnh nhất giải dù cất nhiều trụ cột ở nhà. Ảnh: Changsuek. |
Chiều ngược lại, Thái Lan và Indonesia thể hiện rõ đây không còn là đấu trường ưu tiên.
Với Thái Lan, họ cất ở nhà bộ ba nguyên tử Chanathip Songkrasin, Teerasil Dangda và Theerathon Bunmathan. Sau trận thua Hàn Quốc hồi tháng 6, với tấm băng thủ quân trên tay, Bunmathan thừa nhận: “Tôi nghĩ mình đã già rồi. Tôi đã đi một chặng đường dài và chơi nhiều giải đấu. Tôi không nghĩ mình sẽ tiếp tục thi đấu ở AFF Cup 2024 vì tôi cần nhường chỗ cho các cầu thủ trẻ”.
Nhưng Thái Lan không chỉ vắng những cựu binh. Ngoài bộ ba ở trên, Sasalak Haiprakhon và đặc biệt Supachai Jaided, cầu thủ hay nhất Thai League hai mùa gần nhất, đều vắng mặt.
Đây không phải lần đầu người Thái thể hiện tư tưởng xem nhẹ giải khu vực. Xu hướng trên đã bắt đầu quãng năm 2016-2017 khi Thái Lan lọt vào vòng loại ba World Cup 2018 dưới thời Kiatisuk Senamuang. HLV tương lai của HAGL chính là người chủ động đề xuất bỏ qua ASEAN để dồn sức giành vé dự Cúp Thế giới. Chủ tịch Liên đoàn Bóng đá Thái Lan ngày ấy Somyot Poompanmoung từng nói đại ý rằng vô địch Đông Nam Á để làm gì nếu ra châu Á vẫn thua.
Tư tưởng ấy sau này được áp dụng nhất quán qua nhiều đời HLV khác nhau. Chức vô địch AFF Cup 2018 của tuyển Việt Nam đã tới khi người Thái vắng mặt cả ba cựu binh ở trên. Thái Lan chỉ gọi đủ quân trong hai giải đấu năm 2021 và 2022, diễn ra trong giai đoạn Covid-19, và họ lập tức vô địch.
Ngoài bộ đôi này, toàn bộ đội hình Indonesia dự giải đều thuộc lứa U21. Ảnh: Bảo Ngọc. |
Indonesia cũng tương tự. Đội tuyển xứ vạn đảo từng rất tha thiết muốn xóa đi danh xưng “kẻ về nhì vĩ đại” sau 6 lần thua chung kết giải Đông Nam Á. Nhưng sự xuất hiện của HLV Shin Tae-yong đã thay đổi tất cả. Người từng giúp Hàn thắng Đức ở World Cup đã nhiều lần mâu thuẫn với Liên đoàn Bóng đá Indonesia về những mục tiêu khu vực – châu lục.
Sau các thành công gần đây, khi tiếng nói dần trở nên có trọng lượng, ông Shin mạnh dạn đề xuất tập trung cho mặt trận vòng loại World Cup, nơi đội tuyển xứ vạn đảo hiện chỉ kém suất trực tiếp đi World Cup đúng 1 điểm.
Đó là chủ quan. Còn khách quan, Indonesia cũng khó lòng có đủ quân số. Nòng cốt của họ là nhóm cầu thủ mang nhiều dòng máu đang chơi ở châu Âu, nhiều người đá tại các giải hàng đầu của Anh, Italy, Hà Lan. Hệ thống bóng đá châu Âu bước vào giai đoạn Giáng sinh căng thẳng, các CLB này không có nghĩa vụ phải trả người về đội tuyển dự ASEAN Cup, vốn không nằm trong lịch FIFA Day. Indonesia bởi vậy không muốn và cũng không thể bung toàn lực cho giải Đông Nam Á.
Tình hình của hai ông lớn này rõ ràng là bức tranh tươi sáng cho tuyển Việt Nam. Từ chỗ được dự đoán sẽ rất khó khăn, con đường ASEAN Cup giờ đang mở rộng thênh thang. Hãy thử vẽ một viễn cảnh thế này: Nhất bảng B nghĩa là Việt Nam tránh được Thái Lan, gặp Malaysia hoặc Singapore tại bán kết. Nhất bảng B nghĩa là nếu vào chung kết thì được chơi lượt về trên sân nhà.
Có gì trùng hợp không? 6 năm trước, thầy trò ông Park cũng gặp Lào trận mở màn, đứng nhất bảng, đá chung kết lượt về ở sân nhà trong một giải đấu mà Thái Lan không mang theo đội hình mạnh nhất. Giải năm ấy, Việt Nam lên ngôi vô địch.